Chuyện này đã xảy ra lâu lắm rồi ,ngay từ mùa hè năm tôi vừa học xong lớp 12 . Năm đó tôi được 18 tuổi, lứa tuổi mới lớn của mộng mơ và tò mò. Tôi được mệnh danh là hoa khôi của khối lớp 12, chẳng biết từ khi nào, nhưng dần dần tôi cũng quen đi và cứ cho đó là điều hiển nhiên. Ngày xa trường rồi cũng đến , đứa học sinh nào cũng vui buồn lẫn lộn. Riêng tôi chẳng biết nên vui hay buồn, buồn vì ngày hè phải xa bạn hay vui vì ngày hôm nay nhận được 7 lá thư tình.
Trên đường về nhà , tôi lập kế hoạch cho 3
tháng hè và cũng để đánh trống lãng mấy "cái đuôi" đang kiên
nhẫn lượn lờ sau lưng. Về đến nhà, tôi dắt xe vào,
nhìn ra vẫn thấy "cái đuôi" đang giả bộ uống nước
sâm.
- My à! vào ăn cơm con - tiếng má gọi
- Dạ!!!!!
- My à! vào ăn cơm con - tiếng má gọi
- Dạ!!!!!
Tôi
ngạc nhiên vì hôm nay ba ăn cơm ở nhà. Bình thường
ba chỉ về nhà vào buổi chiểu trước giờ cơm tối. Chưa kịp thưa,
thì ba đã nói:
- Ăn cơm nhanh lên ba với con đi thăm ông Chín ở Cà Mau.
- Đi mấy ngày vậy ba?
- Ba cũng chưa biết rõ, có thể 2 hay 3 tuần gì đó!
- Ăn cơm nhanh lên ba với con đi thăm ông Chín ở Cà Mau.
- Đi mấy ngày vậy ba?
- Ba cũng chưa biết rõ, có thể 2 hay 3 tuần gì đó!
Tôi
chán nản ngồi ăn cơm. Ba tôi nói đi thì không ai dám
cãi, có lẽ nhờ vậy ông luôn đứng ở chức lãnh đạo. Vây là ba
tuần nghỉ hè đi đứt, không biết mình sẽ làm gì ở đó? Bây
giờ nhớ lại tôi chẳng biết nên hối hận vì chuyến đi đó
hay là không. Nhưng Cà Mau quả đúng là nơi đã thay đổi cả cuộc
đời tôi.
Xe
chờ gần nửa tiếng đồng hồ, tôi mới chuẩn bị xong. Tên lái xe
quay xuống nheo mắt nhìn tôi một cái trước khi cho xe chạy.
Tôi rất ghét hắn vì sao tôi cũng không biết nữa. Có lẽ vì hắn
hay nhìn tôi với một ánh mắt rất lạ. Hắn tên Tài và tên đệm là
"xế". Tôi hay gọi hắn là anh " Tài .........xế".
Xe
dừng lại một đêm tại thị xã Bình Minh. Tối hôm đó
là một đêm buồn nhất đời tôi. Nằm trong phòng nhìn lên trần
nhà , tai tôi nghe văng vẳng tiếng dế kêu hòa lẫn với giọng
của Vũ Linh cao hứng trong một bài ca giọng cổ. Đang buồn thối
ruột, thì có tiếng ai gõ cửa phòng. Tôi chán nản trả lời Ai
đó ? Cửa không đóng!" . Cánh cửa mở ra, thì kẻ đang đứng đó đã
làm tôi chán hơn, tại sao không phải ai khác mà là
tên Tài đáng ghét này chứ? Tôi ngồi bật dậy, hất tóc lên phía
trước để che bớt đi bộ ngực không mặc áo lót, dưới lớp áo
sơ-mi mỏng. Đôi mắt hắn nhìn tôi như muốn thiêu đốt :
- Chơi bài không cô nương ?
Tôi ghét nhất ai gọi mình bằng " cô nương". Thôi mặc kệ, có hắn nói chuyện còn hơn là không.
- Chơi thì chơi - tôi tự cảm thấy mình láo hơn bao giờ hết.
- Chơi bài không cô nương ?
Tôi ghét nhất ai gọi mình bằng " cô nương". Thôi mặc kệ, có hắn nói chuyện còn hơn là không.
- Chơi thì chơi - tôi tự cảm thấy mình láo hơn bao giờ hết.
Hắn
đóng cửa lại và leo lên giường tôi ngồi xếp bằng ,
tự nhiên như phòng hắn vậy. Tôi và hắn chơi được ba ván bài
thì tôi thắng cả ba. Hắn chơi dở chưa từng thấy, vậy mà cũng
dám vác mặt rủ chơi bài. Tôi nói không muốn chơi nữa , nhưng
hắn vẫn ngồi đó. Tôi không dám đuổi vì dầu sao hắn cũng
là tài xế cho ba tôi hơn bốn năm nay. Hắn ngồi đó nhìn tôi
đăm đăm, tôi bướng bỉnh nhìn lại thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt
hắn khá đẹp - điều này trước đây tôi chưa bao giờ biết. Bỗng
nhiên tay tôi cảm thấy một cái ấm lạ lùng , hắn nắm tay tôi và
gọi cả tên tôi . Tôi bất ngờ giựt tay ra, vì lấy hết
sức mình nên tôi bi ngã ngữa người rớt xuống sàn nhà lạnh
buốt. Không kịp kêu la tiếng nào thì đôi môi tôi đã bị kềm hãm
bởi cái lưỡi tham lam của hắn. Đầu tôi lâng lâng vì cái ngã
đau điếng . Lúc tôi tỉnh người lại thì hắn đang tham lam hôn
khắp khuôn mặt của tôi. Tay hắn lần mò trong áo tôi, cỡi
áo tôi một cách tài tình , mà tôi tự hỏi chưa chắc có thể
làm nhanh như vậy. Hắn hôn lên bầu vú tròn , trắng tinh của
tôi, chưa lần nào có kẻ đột nhập. Đầu vú tôi săng cứng, một
cảm giác nhột nhạt dâng lên thật khó tả. Tôi muốn đạp hắn ra
nhưng cả cơ thể như không còn sức. Hắn tưởng là tôi chấp nhận,
hắn rà lưỡi chậm lại và định cỡi quần tôi ra. Nhưng
chưa thực hiện được ý định, thì tôi đã có đủ tinh thần để cho
hắn một cái tát thật đau. Tôi bật dậy cài áo lại đi thẳng ra
mở cửa , quay lại nhìn hắn đang còn ngơ ngác, tôi gầm lên:
- Anh ra ngay- tôi giận rung cả người .
- Anh ra ngay- tôi giận rung cả người .
Hắn
kéo lại áo, rồi cúi gầm mặt đi ra, như một kẻ ăn
trộm bị bắt quả tang. Tới gần tôi hắn mở miệng định nói gì lại
thôi. Chắc hắn định nói tôi đừng nói chuyện này với ba.
Đóng cửa lại tôi nằm
dài ra giường tấm tức khóc. Tôi không phải là một đứa con gái
suốt đời giữ khư khư cái trinh tiết cho tới lúc lấy chồng. Đôi
khi tôi cũng thấy mình tò mò chuyện ân ái, nhưng người đầu
tiên trong đời phải là người tôi yêu . Đằng này kẻ
đụng tới tôi lần đầu lại là hắn, kẻ tôi ghét đắng ghét cay.
Càng nghĩ càng giận hắn và giận cả mình, vẫn không hiểu tại
sao lúc đó mình không thể đẩy hắn ra . Tôi vùng người dậy đi
vào phòng tắm , cởi hết đồ ra, lao vào vòi sen xả nước thật
mạnh như để trôi hết tội lỗi. Cơ thể tôi dịu bớt dưới
dòng nước mát. Tôi tắt nước, lau khô người, đứng
trước gương nhìn thấy mình thật lạ. Trước đây tôi vẫn hay ngắm
mình trong gương mà tự hào, đôi khi thầm nghĩ cơ thể này mà
chỉ một người hưởng thì tiếc biết mấy. Sao hôm nay nhìn mình
trong gương thấy bộ ngực mình như cao hơn, hai núm vú thì đỏ
hồng nhỏng lên kiêu ngạo. Tay tôi lau xuống phần mình dưới
thấy còn đọng lại một ít chất nhờn , tôi tự xấu hổ
với bản thân vì tôi biết có lẽ mình thích cái cảm giác nhột
nhạt đó.
Sáng
hôm sau, lên xe tiếp tục xuống Cà Mau, hắn nhìn tôi với
ánh mắt có lỗi như van nài . Tôi phản lờ đi , có lẽ vì tôi
rất sợ ba nỗi giận và hơn nữa cơn giận của tôi đi qua rất
nhanh. Đường xuống Cà Mau thật khó đi , tôi thấy mệt mỏi trong
người nên dựa vào vai ba ngủ lúc nào không biết. Lát sau, tôi
nghe giọng ba đang nói chuyện với ai đó, tỉnh dậy thì thấy có
một người cao tuổi đang ngồi băng ghế trước, quay
đầu lại nói chuyện với ba tôi. Thấy tôi tỉnh giấc người đó mỉm
cười thật khó hiểu:
- Cháu thức rồi à! Chắc đi đường xa không quen chứ gì ?
Tôi chưa trả lời ,thì ba đã nói:
- Đây là chú An ,công an khu vực , ba phải nhờ chú ấy chỉ nhà ông Chín dùm!
- Cháu thức rồi à! Chắc đi đường xa không quen chứ gì ?
Tôi chưa trả lời ,thì ba đã nói:
- Đây là chú An ,công an khu vực , ba phải nhờ chú ấy chỉ nhà ông Chín dùm!
Tôi
không biết nói gì, vì lại bắt gặp ánh mắt tên Tài
đang nhìn tôi lom lom qua kính chiếu hậu. Tôi mím môi , quay
nhìn ra cửa thấy thành phố Cà Mau thật là nghèo nàn, đám nhỏ
"í ới " chạy theo xe.
Chẳng
bao lâu con đường đưa chúng tôi đến một bến đò, một con sông
không nhỏ không lớn, chạy dài hai bên là hàng dừa nước xanh
mướt. Chúng tôi xuống một cái thuyền nhỏ, mà dân địa phương
gọi là "giỏ lái". Chiếc thuyền đưa chúng tôi đi như
là xa lắm , gần một tiếng đồng hồ trên sông. Cuối cùng chú An
cũng chỉ chỗ cho thuyền dừng lại. Đó là một bến đò nhưng
thật ra giống một chiếc cầu gẫy hơn, nó dùng để cập
thuyền vào. Ba tôi hăng hái bước xuống trước, không đợi tôi
ông đã đi thẳng vào căn nhà ngói gần đó. Tên tài xế đưa tay ra
cho tôi nắm , tôi nhìn hắn không thèm đưa tay đã tự mình bước
lên. Nhưng khi một chân tôi đã bước lên cầu thì chân kia bất
chợt tuột khỏi thành thuyền trơn trợt. Tôi chỉ kịp la
"ái" thì đã ngã xuống sông. Miệng tôi uống phải một ngụm
nước phèn, chua chua mặn mặn. Trong giây phút hoảng hốt
thì tôi cảm thấy một cánh tay khỏe mạnh choàng ôm ngang ngực
tôi, xiết chặt đến ngộp thở, rồi từ từ đưa tôi vào gần bờ.
Tôi nhắm mắt lại không biết gì nữa , chỉ cảm thấy
mình được nâng lên , rồi có bàn tay nóng hổi sờ nắn thật mạnh
từ bụng lên ngực. Tôi bật dậy mửa ra toàn là nước.
Chuyện sau đó tôi
không nhớ rõ, chỉ biết khi mình tỉnh dậy thì đang nằm trên
giừơng, trên mình đang mặc bộ đồ bà ba rộng thùng thình. Sau
khi tôi hỏi được biết bộ đồ này là của bà Chín. Bà thật là mập
nên tôi phải thắt giây lưng hết cỡ mới không tuột. Ông bà
Chín nguyên là cha mẹ nuôi của ba tôi ,vì ông bà nội
tôi mất sớm trong chiến tranh. Ông bà nuôi ba tôi lớn lên cho
đi học nên ba tôi coi họ như ba mẹ ruột của mình vậy.
Hai ngày trôi qua chậm
chạp, tôi không biết làm gì ngoài đi theo mấy đứa nhỏ hàng
xóm, xem tụi no bắt cua , câu cá. Ba tôi đã đưa ông Chín lên
Cà Mau khám bệnh, tên Tài phải theo để lái xe cho ba tôi. Còn
chú An thì biệt tăm từ hôm đó, mặc dù chú đã hứa sẽ trở
lại dẫn tôi đi bắn chim. Hai ngày trôi qua cũng đủ để tôi
thấy bao điều lạ. Đất Cà Mau như là một thế giới khác, con
người ở đây sống thật gần thiên nhiên. Họ rửa chén , giặt đồ
bằng nước sông, tắm cũng bằng nước sông. Con gái ở đây tắm mới
lạ, lúc thì cởi trần , lúc thì mặc áo nhưng rất ít
khi mặc áo lót. Con trai thì cũng chẳng kém, chỉ có quần sọt
không bao giờ có quần lót. Tôi thì lại khác muốn tắm phải đợi
tối khuya , ra sau nhà tắm bằng nước mưa, nhưng ngại ghê lắm
vì tôi sợ ma. Ma thật thì không thấy đâu chỉ có ma người.
Một
hôm tôi đang tắm , nghe sột soạt ở bụi rặm sau lưng
tôi quay lại, thì bắt gặp ba thằng nhóc (thật ra chúng có lẽ
cỡ tuổi tôi) đang rình. Tôi hoảng quá chạy nhanh vào nhà, lúc
hoàng hồn lại thì mới thấy tức.
Ngày
thứ ba tại Cà Mau cũng là ngàyđịnh mệnh của cuộc đời
tôi. Chú An xuống chơi như lời hứa chú mang theo khẩu súng bắn
chim. Hai chú cháu đi được một đoạn khá xa tới một cánh đồng
trống. Chú chỉ tôi xem đàn cò đang ăn lúa, giải thích:
- Súng mình có chỉ bắn đạn chì , rất khó bắn chết được nó ngay, có lẽ đợi chim nhỏ hơn mình hãy bắn.
- Như cháu thích bắn cò thôi. Dễ bắn hơn mà chú.
- Được vậy để chú chỉ cháu bắn.
- Súng mình có chỉ bắn đạn chì , rất khó bắn chết được nó ngay, có lẽ đợi chim nhỏ hơn mình hãy bắn.
- Như cháu thích bắn cò thôi. Dễ bắn hơn mà chú.
- Được vậy để chú chỉ cháu bắn.
Chú
An đứng sau lưng tôi ,vòng tay qua vai tôi giúp tôi nâng
súng lên. Hơi thở của chú ấm áp phà vào vùng da gáy của
tôi. Vì vóc dáng của chú hơi thấp, nên đứng xấp xỉ cao hơn tôi
một chút. Người chú thật cứng rắn, tôi cảm thấy như
được che chở. Chú nói thầm vào bên tai tôi: "Bắn đi , My!".
Tay tôi rung lên, không cần nhắm, tôi lẩy cò, khẩu
súng giựt mạnh. Đàn cò như không hay biết gì vẫn tiếp tục tỉa
lúa. Chú An vòng hai cánh tay xuống ôm eo tôi . Tôi thản thốt :
"Chú....". Tôi buông khẩu súng xuống đất , và định vùng ra
khỏi vòng tay, nhưng bất chợt chú siết tay mạnh và sau gáy tôi
có cảm giác nhột nhạt dễ chịu. Tôi đã đoán được chú đang làm
gì nhưng cảm giác này thật mới lạ nên người tôi đứng
im không chống cự, mắt nhắm lại tận hưởng. Đôi môi của chú
tiếp tục rà trên gáy tôi, trong khi hai tay chú chậm rãi mở
cúc áo tôi ra. Hai bàn tay chú lần mò vào trong ngực áo của
tôi, rồi bất chợt bấm khóa mở trước thật nhanh. Bộ ngực đã
căng quá sức của tôi được thả tự do, bung ra một cách
kiêu hãnh. Hai bàn tay của chú thật thô và đầy vết chai sạn ,
chúng chà sát lên bầu vú tôi một cách tham lam.Cả người tôi
run lên lẩy bẩy, dựa hết vào người chú. Chú đỡ tôi ngã xuống
đất thật nhẹ nhàng, bờ đất lúc đó sau cơn mưa vẫn còn ẩm uớt
nhưng tôi thấy trong người như thiêu đốt . Tôi ôm
siết đầu chú vào ngực mình, chú hôn ngực tôi một cách rất
thong thả, không như tên Tài tham lam đáng ghét kia. Mắt tôi
vẫn nhắm nghiền, răng tôi rít lên mỗi khi chú đánh đầu lưỡi
như đùa giỡn trên đầu vú của tôi. Trong thâm tâm tôi vẫn biết
mình đang để cho chú đi quá lố. Nhưng nữa kia của tôi thì ủng
hộ một cách nhiệt tình. Chú lần mò xuống lưng quần của
tôi, kéo xuống, nhẹ nhàng nâng hông tôi lên để tuột hẳn qua
chân . Bên trong tôi hay mặc quần lót thật mỏng may bằng ren
vì nó không ôm quá cũng không quá lỏng. Chú An tròn mắt nhìn
chiếc quần lót mỏng và nhỏ bé quá không che được những gì nó
nên che. Dưới đôi mắt của chú An, đám lông mơn mởn của tôi nữa
ẩn nữa hiện như kiêu khích lòng kiên nhẫn của chú. Mắt
chú đỏ ngầu long lên sòng sọc , tay chu mạnh bạo xé nát
mảnh vải cuối cùng trên người tôi. Tôi sợ hãi khi thấy hành
động đó, tôi chợt tỉnh ngộ và bắt đầu vùng vẫy dữ dội. Nhưng
một khi con thú đã đói thì làm sao tha cho con mồi ngon trước
mắt. Chú An như điên dại, đè chặt tôi xuống, miệng thì cắn
chặt đầu vú của tôi, mặc tôi khóc thét lên trong cơn sợ
hãi. Tôi muốn la thật to cho chú tỉnh lại nhưng cổ họng
như tắt nghẽn. Hai tay tôi bị bẻ vòng ra sau lưng, hai chân bị
chú đè giang rộng. Quần chú cộm lên cứng ngắc, chà vào chỗ
kín của tôi, làm tôi chợt nảy người lên với một cảm giác rát
lẫn đê mê. Người tôi không còn sức để chống cự nữa, tôi để mặc
chú dày vò, không nghĩ tới những gì có thể xảy ra.
Tôi còn nhớ cái cảm giác đó cho tới bây giờ; tôi
thấy một hơi nóng chèn vào âm hộ rồi đi nhanh vào trong; rát
như rách da, tôi bấu chặt chú muốn thét lên. Một cơn khoái lạc
khác dâng lên, hòa tan tiếng thét trong cổ họng. Chú nắc
nhanh hơn một chút thì tôi đã ở giữa từng mây, tôi không còn
biết gì nữa cho dù lát nữa có chết đi tôi vẫn muốn được đi
hết đoạn đường. Một dòng hơi nóng vọt thẳng vào trong
tôi ,chú gục xuống ,còn tôi thì lịm đi trong khoái lạc đầu
đời.
Sau lần đó tôi không giận chú, nhưng chỉ
thơ thẩn một mình tiếc nuối; cho đời con gái của mình hay cho
cái khoái lạc đó tôi cũng không rõ. Ngày hôm sau chú
có tới thăm tôi và cho biết ba tôi đưa ông Chín trở về Sài
Gòn trị bệnh, nhắn phim sex 3d tôi cứ ở lại với bà mấy ngày hè. Sau đó chú
An không tới nhà thăm tôi nữa. Lòng tôi lúc bấy giờ rối bời
không biết mình sẽ ra sao? Nhưng liệu trong lúc này tôi có thể
gặp mặt ba mẹ mà vẫn giữ kín được mọi chuyện.
Một tuần sau tôi nhớ chú kinh khủng,
tôi thèm được gần chú mà không biết phải làm sao. Tôi cũng cảm
thấy cởi mở hơn với tụi thằng Đen ,con Bé ở kế nhà.
Tôi bắt đầu tham gia tắm sông với tụi nó, ba Chín phải canh
chừng vì sợ tôi không biết bơi. Nhưng sau đó bà không lo nữa
vì thấy tụi ở xóm không lúc nào rời tôi. Tôi mạnh dạng hơn
thậm chí tắm sông không mặc áo lót. Tôi chú ý thấy bọn cu Đen
hay nhìn tôi đăm đăm, tôi lấy làm thích thú. Tôi biết mình
hơn bọn con Bé vì tôi có nước da trắng và thân hình bốc
lửa của một người đàn bà.Nhận thức được điều đó, đám con gái
dần dần xa lánh tôi.
Tôi thì không hề gì vì lúc nào cũng có kẻ
làm anh hùng để hòng được kề cận. Tôi có cảm giác mình như
một nữ chúa. Đã là một nữ chúa thì phải trả công cho bá
quan văn võ, nhưng những quần thần tự nguyện của tôi không
thích bổng lộc gì cả; ngoài chuyện ngoan ngoãn phục tùng tôi.
Bọn nó làm đủ thứ chuyện từ tập cho tôi bơi, hái me , mận...
bất cứ chuyện gì, nếu có cơ hội đụng chạm vào cơ thể
tôi là khối đứa tình nguyện. Trong thâm tâm tôi biết bọn nó
không ngoài mục đích lợi dụng , nhưng tôi cũng thấy thích thú
nên để mặc; dù sao đi nữa tôi nghĩ chưa có đứa nào trong bọn
chúng biết mùi đàn bà.
Một
hôm bọn tôi cùng nhau đi coi thằng Đen biểu diễn bắt rắn
. Đường đi lầy lội và xa tôi nhõng nhẽo không muốn đi
nữa, bọn nó phải thay phiên cõng tôi đi . Suốt ngày hôm đó
không thâu được kết quả nào. Trên đường về tôi thật sự bức rứt
trong lòng vì hai đầu vú của tôi chà sát lên lưng tụi nó suốt
dọc đường, bây giờ đã cứng ngắc. Khi đi ngang qua một
cánh đồng trống, trời bất chợt đõ mưa thật to, bọn tôi chạy
thục mạng vào một căn lều trống . Vừa uớt vừa lạnh, bọn con
trai nhóm được đống lửa nhỏ xíu chỉ đủ hơ nóng tay. Tôi lạnh
run, hai tay chà sát vào nhau, áo tôi dính sát vào thịt da ,
thấy rõ như in. Tôi chợt có một ý định táo bạo để thử khiêu
khích bọn chúng. Tôi chợt cởi áo ra nhờ một đứa hong
khô dùng. Làn da trắng của tôi phơi bày ra dưới những con mắt
hau háu của bọn chúng. Tôi vừa thích thú vừa hồi hộp, không
biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thằng Đen ngồi kế tôi, cũng là đứa
lớn nhất trong đám (lớn hơn tôi hai tuổi), không kiên nhẫn
được nữa ,nó vòng tay qua mân mê vú tôi. Tay nó ấm áp làm tôi
dễ chịu, lim dim mắt. Bốn đứa còn lại không ai bảo
ai ,tự động ngồi quanh tôi vuốt ve. Nữ chúa nằm dài ra như
ngủ, để mặc mười bàn tay xoa bóp khắp thân thể - đây có thể
gọi là một bổng lộc lớn trả cho bá quan. Khắp người tôi có một
cảm giác khó tả, chạy rần rần từ đầu đến chân, nó làm âm hộ
tôi rỉ uớt tự khi nào. Không khí im lặng trong lều nhường
lại cho tiếng nuốt nước bọt và tiếng rên khe khẻ của
tôi. Các em học sinh đều tập trung cao độ để làm một thí
nghiệm mới. Chúng thay phiên nhau bú vú tôi say mê như mút
chung một cây kem lần lượt không dành dựt. Tôi bất chợt cảm
thấy gió lạnh phần thân dưới, mới vỡ lẽ bọn nó đã tuột quần
tôi ra , chúng không ngây thơ như tôi nghĩ. Giây phút này đây
trên người không mảnh vải che thân, nằm giữa một đám
quỷ trần truồng vây quanh, tôi cảm thấy hồi hộp và kích thích
tột độ. Từng đứa một leo lên mình tôi , từng cái liếm, nụ hôn
, tôi như điên cuồng thõa mãn như trong một giấc mơ. Chúng
tôi quấn lấy nhau cho tới lúc mệt lã suốt buổi chiều hôm đó.
Đêm đó tôi ngủ thật ngon , trong giấc mơ những hình ảnh cứ
lập đi lập lại ,tôi còn thấy cả chú An trong đám tụi
tôi, chú là người hướng dẫn, tôi thì giống một vật thí nghiệm.
Những ngày sau đó tôi chìm đắm trong bể ái ân với tụi thằng
Đen, nhưng thật sự tôi vẫn thấy thiếu một cái gì đó không được
toàn diện.
Không
bao lâu sau đó tôi cảm thấy lạc lỏng và chán nản vì xung quanh
lúc nào cũng bao quanh bởi tụi con nít. Tuy tụi nó hầu hết
đều lớn tuổi hơn tôi nhưng đầu óc không được trưởng thành bao
nhiêu, chỉ quanh đi quẩn lại mấy trò trẻ con. Thời gian này
tôi có rất nhiều cảm xúc trong lòng không biết tâm sự cùng ai.
Tôi không đi chung chơi với tụi thằng Đen nữa, mà dành
những giây phút còn lại cho suy nghĩ về bản thân.
Tôi thấy
trong mình luôn luôn xuất hiện hai suy nghĩ trái ngược,
một thì thúc đẩy tôi làm những chuyện trụy lạc, còn cái
kia khuyên tôi nên dừng lại những chuyện ấy. Suy
nghĩ sa đọa luôn mạnh hơn, làm cơ thể tôi đòi hỏi một cách
không kiểm soát được, nhưng sau khi thõa mãn tôi lại thấy hối
hận và có lỗi với ba mẹ. Tôi không dám nghĩ là mình sinh ra có
một dòng máu dâm đãng như vậy.
Không
giải đáp được những thắc mắc của bản thân, tôi chán
nản muốn về Sài Gòn mặc dù biết là mình chưa chắc đã dám đối
diện với ba mẹ trong khi lòng rối như tơ vò. Tôi xin phép bà
Chín, bà rất lo nên gọi điện cho người quen ở Cà Mau nhờ đưa
tôi lên Sài Gòn. Tôi không tạm biệt đám bạn nhỏ vì không biết
nói gì với chúng. Chiếc thuyền nhỏ không bao lâu đã
cập bến đò, tôi cảm thấy lạc lỏng ngay lập tức, không hiểu tại
sao mình không đợi ba xuống đón về.
Đang
ngơ ngác nhìn qua nhìn lại, giữa phố chợ đông đúc
chưa biết đi đường nào, bất chợt phát hiện cái vali nhỏ bé tôi
đang để dưới đất bị lấy mất lúc nào không hay. Tôi đỏ mặt vì
tức, ngẹn ngào muốn òa khóc lên thật lớn. Bỗng cảm thấy ai
chộp vào vai mình, tôi quay lại thì thấy chú An đứng đó tươi
cười. Tôi như gặp được vị cứu tinh, nhào vào ôm chú,
vừa mừng vừa tủi, tôi khóc ngon lành trong vòng tay vững chắc
của chú An. Chú vỗ về và dẫn tôi lại chiếc xe máy của chú. Tôi
cũng không biết sẽ đi đâu với chú, nhưng vẫn leo lên xe một
cách ngoan ngoãn. Trên đường đi chú giải thích cho tôi biết là
chú vừa nhận được điện thoại của ba; nhờ chú trông
tôi dùm , hai ngày nữa ba sẽ đón tôi về.
Căn
nhà tập thể của chú thật nhỏ bé, nhưng rất ngăn
nắp. chỉ một phòng khách và một phòng ngủ. Tài sản của chú chỉ
có chiếc giừơng , bộ ghế gỗ và một cái tủ quần áo . Chú cháu
tôi nói chuyện đủ thứ suốt buổi trưa, nhưng chú không hề đề
cập tới chuyện lúc trước. Về phần tôi; ngồi đối diện với
người đàn ông đầu đời của mình tôi thấy cảm xúc dâng
tràn. Chú có hỏi tôi về thời gian qua tôi làm gì; tôi không
giấu được nên đành phải kể hết cho chú nghe. Chú đi từ ngạc
nhiên này tới ngạc nhiên khác, nhưng sau khi biết lý do tôi
muốn về Sài Gòn , chú chợt thở dài thảm não.
- Chú thật sự là kẻ có
tôi , chú nói, ban đầu vì kiềm chế không được chú đã hại đời
cháu, nhưng lỗi của chú còn lớn hơn gấp ngàn lần, vì chú mà
cháu đã sa đọa.
- Cháu không trách chú đâu, chỉ vì cháu không kiềm chế được lòng mình thôi.
- Cháu không trách chú đâu, chỉ vì cháu không kiềm chế được lòng mình thôi.
Tôi
cảm động quá chồm tới hôn chú, mong được chú vuốt
ve lại như lúc nào. Chú chợt lùi ra, nói nhỏ và nhanh:
- Cháu đừng làm vậy! Chú không muốn gây thêm tội lỗi.
- Cháu đừng làm vậy! Chú không muốn gây thêm tội lỗi.
Tôi
bỡ ngỡ , thất vọng và xen lẫn cả tự ái. Có lẽ chú
cũng cho là tôi dâm đãng hay sao? Tôi giận dỗi suốt tối hôm
đó. Chú nhường cho tôi phòng ngủ và ôm chăn mền ra phòng khách
ngủ. Tôi trằn trọc suốt đêm, đến gần 5 giờ sáng mới
ngủ được.
Tôi tỉnh dậy nhìn
đồng hồ đã 12 giờ trưa. Chợt tôi nghe tiếng hai người đàn ông
đang nói chuyện to nhỏ, nhận ra tiếng của chú với ai đó. Tôi
mở cửa phòng ngủ bước ra, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi
của chú An ( vì đã mất vali nên không có đồ ngủ). Có
một gã đang ngồi nói chuyện với chú, ngó tôi như muốn ăn tươi
nuốt sống. Gã là anh họ chú An, nhưng lớn hơn chú gần hai
chục tuổi , theo tôi đoán ít nhất cũng 55 tuổi. Nghe nói hắn
ta làm ăn tại Sài Gòn, bộ dạng hắn cũng chứng minh được điều
đó, béo phệ đầu hói, lông mày rụng gần hết. Tôi vào phòng tắm
để lại sau lưng cái nhìn thèm thuồng của lão Sâm (
tên lão anh họ chú An ). Tôi cỡi áo ra, vạt áo sau động lại
một vết vàng ố, nước của tôi rỉ ra khi nằm suốt đêm thèm nhớ
chú; tôi bĩu môi nói với mình: "Dơ áo thì chú ráng mà chịu ,
ai bảo ?" Tôi chỉ hơi tiếc là chỉ còn hôm nay, không đủ thời
gian để nghĩ ra chuyện chọc tức chú.
Tôi
ngâm mình trong dòng nước mát, tỉnh hẳn người, dòng
suy nghĩ cũng được trôi chảy hơn. Tôi nghe tiếng lão Sâm rỉ
rả bên ngoài: " Sao mày nói nó mới 18 tuổi ?" không nghe rõ
tiếng chú trả lời , lão lại nói " Con gái nhà ai 18 mà phát
triển như 20 vậy cà ?" . Tôi nằm đó tự hào thầm, mặc dù tôi
biết con gái chỉ cần có chút mùi đàn ông thì nảy nở
nhanh thôi. Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo,
tôi sẽ làm chú An quỳ lụy dưới chân tôi. Tôi từ
trước tới giờ vẫn được nuông chìu nên không thích ai từ chối
mình. " Dứt khoát mình sẽ thắng! " tôi mỉm cười đắc
chí.
Tôi
bước ra phòng tắm mỉm cười vui vẻ , vẫn với chiếc áo sơ mi
ngủ của chú trên người. Chiếc áo của chú hơi ngắn thật khó che
đập cặp đùi dài và thon của tôi. Tôi ngồi xuống kế bên chú
đối diện với lão Sâm. Lão không giả vờ không để ý nhưng cặp
mắt không rời khỏi tà áo vén cao lên khi tôi ngồi. Chú
An vui vẻ giới thiệu và hỏi xem hai người muốn ăn gì để chú
đi mua.
Khi chú rời khỏi nhà,
tôi vẫn ngồi đó tiếp chuyện với lão Sâm. Tôi biết lão thật sự
mất tập trung khi lão hỏi tôi liên tục về đủ thứ chuyện nhưng
không hề chú ý tới câu trả lời. Tôi biết kế hoạch của mình
đang đi đến chỗ quyết định thành công hay thất bại.
Bây giờ tôi sẽ vào phòng giả bộ thay đồ cho lão nhìn, thì mới
có chuyện để khiêu khích chú An khi trở lại. Tôi không ít thì
nhiều cũng thấy ghê tởm lão ta, ngoài bộ mặt ra, lão ít nhất
cũng ngang ngửa tuổi ba tôi. Tôi hồi hộp, lúng túng khi chuẩn
bị đi bước kế tiếp. Thu hết can đảm tôi đứng thẳng người thật
mau, định bụng nói với lão : "Cháu vào phòng thay đồ
" nhưng kế hoạch nào cũng có sơ sót. Khi nhìn vào mặt lão ta,
tôi thấy lão mắt lão đờ ra, nhìn đăm đăm vào phần dưới của
tôi. Tôi nhìn theo ánh mắt lão, chợt thẹn đến đỏ mặt , vi
chiếc áo sơ mi bị xếp nếp khi tôi ngồi đã không tự động rủ
xuống mà dính sát lên phần ngực, để cho phần lông kín của tôi
phô bày ra hết. Tôi vội vàng phủ áo xuống bao ý định
trong đầu tan trong mây khói, tôi không bao giờ ngờ tới
chuyện này co thể xảy ra.
Lão
Sâm nhìn tôi với sự tiếc nuối, tay lão giấu trong
túi quần rung lên thật khẻ. Tôi quay người đi để tránh cái
nhìn đó. Ngay lúc đó tôi thấy người bất chợt bị kềm chặt từ
sau lưng, lão Sâm chộp tôi thật nhanh và mạnh như lão đang ở
tuổi đôi mươi. Tôi đứng yên cho lão ôm . Lão không nhẹ nhàng
chút nào, cái áo bị lão xé đứt cả nút, vứt xuống sàn. Lão
chúi mũi vào ngực tôi ngấu nghiến như bị đói ba năm. Tôi
bắt đầu thấy sợ khi cái lưỡi hôi hám của lão tra khám khắp
người tôi. Lão vật tôi xuống sàn nhà lạnh, sờ nắn khắp người
tôi một cách thô bạo. Lão chợt giừng lại ngắm ngía tách phẩm
của mình, rồi từ từ lôi ra dương vật cương cứng của hắn
ra. Tôi phải nhắm mắt lại để khỏi phải thở dài thất vọng,
vì của hắn thật nhỏ không xứng với tấm thân to béo. Lão nhấp
liên tục trên người tôi, phà hơi thở hôi thuốc lá vào mặt tôi.
Hai cánh tay của lão như không chịu nổi sức nặng ,run lên rồi
lão hạ cả thân mình lên tôi. Tôi muốn ngất dưới trọng lượng
ấy. Miệng tôi rên thật khẻ, cảm giác khoái cảm nhỏ
nhoi vừa tới thì lão đã xuất tinh.
Đột
nhiên cánh cửa mở ra, chú An đứng đó nhìn tôi đang
trần truồng nằm dưới đất. Tôi thấy kế hoạch của mình đã thành
công, mỉm cười thõa mãn. Lão Sâm ngồi dậy kéo quần lên, không
dám nhìn mặt chú An đã ra cửa đi thẳng. Tôi chậm rãi đứng dậy
không thèm mặc áo đủnh đỉnh đi thẳng vào phòng. Sau lưng tôi
nghe tiếng cửa sập lại thật mạnh, chứng tỏ chú An
đang giận điên lên. Tôi mệt mỏi với chiến thắng thật trẻ con
của mình, ngã thân mình lên đệm giường, lim dim mắt.
Đây là lần đầu tiên tôi làm chú An giận như vậy, cũng là lần cuối.
Chú
như một người khác , lao vào phòng, không một tiếng
động, lật người tôi ngữa ra, tôi chưa hoàn hồn đã lãnh một
cái tát thật mạnh vào má. Tôi bất ngờ quá, chưa kịp cảm nhận
cái đau thì thấy chú đứng lên tự cởi đồ ra, môi chú mím lại.
- Cháu muốn thế này chứ gì ? Chú nói với giọng thật trầm
- Cháu.... chưa nói hết thì chú đã bịt miệng tôi lại.
- Cháu muốn thế này chứ gì ? Chú nói với giọng thật trầm
- Cháu.... chưa nói hết thì chú đã bịt miệng tôi lại.
Chú
An đút đầu dương vật vào cửa mình tôi, nắc thật
mạnh. Tôi đau điếng người không kêu la được vì miệng bị
bịt chặt. Tôi có cảm giác mình bị hạ nhục, cảm giác giống
như bị hiếp dâm. Thật là vô vọng muốn vùng vẫy cũng không
được, mắt tôi nhòe đi trong nước mắt. Nhưng cảm giác đau đớn
cũng dần dần nhường lại cho khoái cảm . Khi chú An thấy tôi
bắt đầu rên rỉ, chú kéo dương vật ra thật nhanh, kéo đầu tôi
lên, đút dương vật vào miệng tôi nhấp liên hồi. Tôi
chợt buồn ói, vì trước đây tôi chưa bao giờ làm chuyện
này, dùng lưỡi muốn đẩy ra. Nhưng chú càng mạnh bạo hơn giữ
chặt lấy tóc tôi, và đẩy liên tục vào miệng tôi , mặc tôi
vùng vẩy. Chú chợt nhấn đầu tôi mạnh vào người chú, rồi xuất
tinh vào miệng tôi. Tôi vùng vẩy dữ dội, cố đẩy chú
ra, mùi tinh trùnh nồng nặc xông lên mũi làm tôi ngạc thở, tôi
đành nuốt hết . Chú buông tôi ra nằm xuống giừơng, nhắm
mắt không nói một lời.
Tôi
nằm sang bên kia giừơng , ghét chú chưa từng thấy.
Tôi bật khóc, khóc thật lớn, khóc vì nữa giận chú,
nữa giận mình không nên chọc tức chú làm gì. Chú như đã nguôi,
vòng tay sang ôm tôi nói nhỏ, dỗ dành: "Chú xin lỗi cháu !"
Tôi càng khóc to hơn. Chú hôn miệng tôi không cho tôi khóc.
Chú hôn khắp mặt tôi, vuốt ve thân thể tôi. Tôi mê ly trong
từng cái vuốt. Tôi không còn biết gì nữa ,cuốn lấy chú, hôn
khắp người chú, mân mê nút dương vật chú . Chúng tôi
lại làm tình một lần nữa, nhưng lần này thật êm dịu nhẹ
nhàng, nâng niu nhau từng tí. Suốt đem hôm đó tôi va chú An
quấn lấy nhau không rời.
Sáng
hôm sau tôi rời Cà Mau ngồi bên ba với một nụ cười
nở trên môi. Tên Tài xế vẫn nhìn lén tôi qua kiếng chiếu hậu,
tôi không để ý tới hắn. Ba hỏi tôi: "Có chuyện gì
vui con kể cho ba nghe với !" Tôi nói: "Không có gì đâu ba ạ!
Con chỉ hiểu bản thân mình hơn trước thôi!".
Cà Mau còn đây trong
kí ức tôi. Một bài học giá trị trong đời mà tôi sẽ không tìm
lại được ở chốn phồn hoa đô thị.
Hết